Nàng Công Chúa Thất Lạc
Phan_10
- Ôi mạ ơi, tình cảm chưa kìa! Chị Hyo đừng có ngại nữa. Cả đêm hôm qua hai người đã ôm nhau ngủ còn gì_Rin lém lỉnh lên tiếng. Nó và hắn thì nhảy dựng lên. Cái con nhóc này sao lại đi phao cái tin đó chứ! Cả bọn liền dùng ánh mắt cười cợt nhìn nó và hắn
- Tiến triển đến đâu rồi_Bun chống cằm hỏi
- Ơ, tiến triển gì chứ?_Hắn hỏi vu vơ
- Đừng có giấu nữa, đã ôm nhau ngủ thì chắc chắn không còn là bạn bè rồi_Ren góp lời
- Ờ thì…_Hắn nhìn sang nó. Nó bây giờ đang cúi gằm mặt xuống đất. Chẳng biết Hyo của thường ngày biến đi đâu nữa rồi. Hắn chả biết nói làm sao nữa_Ờ thì…
- Gì mà cứ ờ thì. Nói mau_Jin thúc
- Thì tỏ tình
- Thì ra cậu ấy vẫn nhớ_Nó nghĩ thầm
- Vậy là thành một cặp rồi chứ gì_Sam reo lên
- Vẫn chưa._Hắn vừa thẹn vừa nói
- Vậy thì bây giờ thành một đôi luôn đi_Sin góp lời
- Ở đây? Khi có cả đám lóc chóc các cậu à?_Hắn trợn tròn mắt nhìn đám người này
- Thì sao? Có người chứng kiến và công nhận cũng tốt chứ sao?
- Ờ…Ừm. Được thôi!_Hắn quay sang nó rồi nâng mặt nó lên
- Hyo, cậu làm người yêu tớ được chứ?
- Ôi ghê chưa, không cần bạn gái mà cần đến người yêu luôn kìa_Jun lên tiếng chọc hắn, lập tức anh chàng được nhận ngay ánh mắt yêu thương của hắn.
- Ý cậu thế nào Hyo?_Hắn thâm tình nhìn nó
- Đồng ý đi._Cái bọn người kia nhao nhao lên làm nó ngượng càng ngượng hơn. Nó khẽ cười rồi nói
- Tớ đồng ý_Nhận được đáp án mong muốn. Hắn liền nhào tới ôm lấy nó. Lòng hắn tràn ngập hạnh phúc, niềm hạnh phúc vô bờ bến. Nó cuối cùng cũng trở thành người yêu của hắn rồi. Bọn hắn thành đôi trong sự chúc phúc của bạn bè. Còn gì hạnh phúc bằng nữa. Ở trong lòng hắn, nó mỉm cười nhẹ nhàng. Nó không nghĩ mình sẽ có ngày này đâu. Thật không tưởng tượng nổi mà. Nó sẽ trân trọng tình yêu này, tình yêu vô bờ mà hắn giành cho nó.
Chương 29: Chuyển Nhà
Bọn nó cứ ngồi tám chuyện ở căn tin đến khi tiết học thứ 2 kết thúc. Điều đó đồng nghĩa với việc bọn nó đã trốn tiết. Thế nhưng bọn nó vẫn chẳng mảy may gì. Sau khi tiếng chuông báo hiệu giờ học kết thúc vang lên, tất cả học sinh trong lớp liền đổ ào ra căn tin. Tất cả ai cũng mắt tròn mắt dẹp mà nhìn bọn nó. Sở dĩ bọn họ có phản ứng như vậy tất cả cũng vì từ trước đến nay bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy bọn nó hay bọn hắn ở căn tin bao giờ. Những tiếng xì xào, bàn tán vang lên. Tất cả đều xoay quanh bọn nó và bọn hắn. Nó mặc kệ, họ muốn nói gì thì cứ nói. Nó chẳng hơi đâu mà quan tâm. Nó lại chú tâm vào ăn. Tình hình là nó đang bị hắn ép ăn. Hắn gọi bao nhiêu là thức ăn ra rồi bắt nó ăn cho hết, vì nó ốm quá mà. Biết không nói lại hắn nên nó đành ngậm ngùi mà đánh chén. Nó đang thưởng thức món ăn thì bị nhỏ Mai phá hỏng
- Tao có chuyện muốn nói với mày_Nhỏ Mai chống nạnh nhìn nó. Đi bên cạnh nhỏ còn có nhỏ Thuận và vài nhỏ khác nữa_Chúng ta ra sau vườn đi
- OK thôi!_Có cơ hội thoát khỏi mấy món ăn này thì nó phải bắt lấy. Nó đứng lên rồi đi theo nhỏ. Bọn hắn cũng đi theo. Ở sân sau trường có hơn 50 tên đang đứng chờ, trên tay tên nào cũng có vũ khí cả. Cái đám người đó trai có gái có. Bọn chúng nhìn như có võ ý.
- Gọi bọn tôi ra đây làm gì!
- Thù cũ nợ mới chúng ta giải quyết luôn tại đây_Nhỏ Mai rít lên từng chữ
- Tôi có nợ có thù gì với cô chứ. Tôi là người sòng phẳng mà_Nó khinh khỉnh nói
- Không nói nhiều! Lên đi_Nhỏ hất mặt ra hiệu cho đám người phía sau mình. Nó liền xua tay lùi lại
- Từ nào, cái gì cũng phải để bọn tôi chuẩn bị tinh thần đã chứ_Nói rồi nó, Jen và Ran xúm lại
- Hyo cậu nghỉ đi, để bọn tớ giải quyết cho.
- Ôi, vậy là tớ không được chơi sao? Thôi cũng được. Ngồi chiêm ngưỡng là đủ rồi_Nó khẽ cười nhìn Jen và Ran_Giải quyết nhanh tí nhé!
- À mà nè, cho tớ mượn bảo bối của cậu đi. Gắn giảm thanh vào luôn giùm tớ, dù gì đây cũng là trường học mà!_Jen khèo tay nó. Nó nhìn Jen gật đầu rồi lấy trong túi áo trong của mình ra cây súng bảo bối của nó. Nó loay hoay lắp bộ phận giảm thanh vào
- Của cậu này_Nó thảy cây súng cho Jen._Ran, cậu cần vũ khí không?
- Có rồi_Dứt lời Ran cúi người và lấy ra hai con dao găm từ trong đế giày
- Nhanh lên nha!_Nó quay mặt đi về phía bọn hắn
- Em không tham gia sao?_Hắn hỏi nó
- Không, hôm nay em và mọi người sẽ là khán giả_Nói rồi nó ngồi bệch xuống đất
- Hai người đó sẽ không sao chứ?_Jill và Wan đồng thanh. Hai anh này đang rất là lo lắng vì 2 cô bạn gái của mình đang xông pha chiến trường mà
- Đừng quá xem thường bọn nó. Tôi là thần chết thì nó là ác quỷ đấy!_Nó khẽ nhếch môi. Mắt nó thì hướng về Jen. Cô nàng đang lôi ra một cây súng nữa từ trong túi quần. Cây súng này đã được gắn giảm thanh rồi. Thấy hai cô bạn mình đã chuẩn bị xong mọi thứ nó liền cười nói
- Đừng giết bọn họ nhá! Tàn phế là đủ rồi!_Lời nó nói ra làm bọn người kia chưa đánh đã run_Game STARTS. Lucky!
Sau khẩu hiệu của nó, Ran liền nhào về phía bọn người kia. Trong chốc lát bọn hắn không thấy nhỏ đâu cả, chỉ thấy từng người từng người một ngã xuống. Nhỏ cứ như một cơn gió vậy, vô hình và tàn nhẫn. Những tên kia chưa kịp ra tay đã lần lượt ngã xuống. Trên người là một vết cắt không lớn nhưng lại rất sâu. Máu từ đó chảy ra rất nhiều. Và những vết cắt đó chính là do con dao trên tay Ran tạo nên và người điều khiển con dao đó không phải ai khác mà chính là Ran.
Ran thì như thế còn Jen thì sao nhỉ? Jen không nhào vào bọn chúng như Ran mà đứng ở xa xa và mặc sức nhả đạn. Hai cây súng trên tay Jen cứ giật bắn liên tục. Từng viên đạn bay ra và rơi đúng vào tay, chân và vai của từng tên. Những nơi này tuy không nguy hiểm nhưng máu lại tuông ra xối xả. Nếu không cấp cứu ngay sẽ chết vì mất máu đấy. Nhìn hai nhỏ bây giờ thật giống như lời nó nói. Nếu nó là thần chết có thể cướp đi mạng sống của bất cứ ai vào bất cứ lúc nào thì Jen và Ran chính là hai con quỷ tàn nhẫn. Hai con quỷ không giết người mà làm cho con người ta sống còn không bằng chết. Chỉ 5’ sau 2 nhỏ đã xử xong tất cả. Bọn hắn thì ngạc nhiên mà không nói được lời nào. Trước giờ cứ ngỡ hai nhỏ này hiền lành ai ngờ cũng thuộc loại dữ. Con nhỏ Mai hiện đang run sợ nhìn bọn nó.
- Biết tí võ mà đã lên mặt_Jen chống nạnh nhìn nhỏ Mai_Tuy bọn này không biết tài cán của cô đến đâu nhưng nếu động vào bọn này chỉ có đường chết thôi_Nói rồi Jen nhả một phát đạn vào cánh tay của nhỏ Mai. Tiếp theo là Ran, nhỏ phóng một con dao vào chân ả. Máu chảy lênh láng
- Thôi nào, để cô ta sống mà còn tận hưởng những trò chơi phía sau chứ_Nó đứng lên rồi tiến về phía Jen và Ran
- Trò chơi? Cậu đã chuẩn bị rồi sao?
- Rồi. Vào ngày thanh trừng. Nhanh thôi_Nó nói mà cả bọn chẳng ai hiểu gì cả
- Này nhỏ kia, cậu, 2 và ba đang âm mưu làm chuyện gì đấy hả? Đừng gạt tớ ra ngoài nha. Tớ cũng là một thành viên trong gia đình mà_Jen tức giận nhìn nó. Nhiều lúc nhỏ cũng không biết nó hay nhỏ mới là con nuôi nữa
- Có gì đâu! Chỉ là một trò chơi tớ muốn dành tặng cho nhỏ Mai thôi_Nó cười rồi khoác tay hắn bỏ về lớp
- Em đang giấu mọi người chuyện gì vậy Hyo?_Hắn nhíu mày nhìn nó. Hắn nhìn thấy trong mắt nó một sự toan tính mà nó lại không muốn mọi người biết chuyện nó đang toan tính đó. Rốt cuộc đó là chuyện gì? Có nguy hiểm đến nó không? Trong lòng hắn chợt dâng lên một nỗi bất an khó hiểu. Chuyện gì sắp đến đây?
Bọn nó quay lại lớp học và học nốt 3 tiết còn lại. Tiếng chuông báo hiệu giờ học kết thúc vang lên. Nó lại khoác tay hắn ra về trong tất cả ánh mắt của mọi người. Ai ai cũng phải ghen tị với nó và hắn-một cặp trời sinh. Ra đến cổng, nó đã thấy Bill chờ sẵn ở đấy rồi
- Chị à!_Bill vẫy tay gọi bọn nó. Nó liền bỏ tay hắn ra
- Bye anh nha! Em về đây!_Công nhận nó thay đổi chóng mặt thật. Chỉ có bên hắn nó mới như vậy thôi! Nói rồi nó tọt lên xe của Bill ngồi. Còn nhóc Bill và Joe thì đang đơ ra như cây cơ. Một lát sau mới lắp bắp
- Chị! Gì mà…hai người…anh anh em em ghê vậy?
- Xin trịnh trọng thông báo với hai đứa, chị và Rey bây giờ là một cặp
- Hura, phải vậy chứ!_Bill nghe xong thì nhảy cẫng lên. Joe cũng nhiệt tình không kém. Nó thật không tưởng tượng ra hai đứa nhóc lại phản ứng như vậy. Hai đứa này thích hắn đến vậy sao?
- Hyo, tớ cũng không biết Rey là bạn trai cậu hay bạn trai của 2 đứa này nữa._Jen vỗ vai nó rồi thở dài não nề. Nó thì chỉ biết cười cười thôi! Chị này bây giờ cười hoài à
- Hai em tìm được nhà mới chưa?_Ran leo lên xe rồi hỏi bọn nhóc
- Rồi ạ. Các chị sẽ bất ngờ cho xem_Bill nói rồi quay sang bọn hắn_Mấy anh chị có muốn đến xem nhà mới của bọn em không?_Bill vừa nói xong thì bị Joe nhéo một cái đau điếng. Sau đó cô nàng đá mắt xuống nó. Nhìn thấy độ đó của Joe, bọn hắn cũng đủ hiểu. Nếu nó không đồng ý thì nói gì cũng không được đâu. Hắn cũng hướng mắt nhìn nó. Nó chợt giật mình. Sao tất cả lại dồn ánh mắt về phía nó vậy chứ?
- Các cậu làm gì nhìn tớ ghê vậy?
- Chị à, cho bọn em đến tham quan nhà mới của chị nha, nha_Rin bay vào níu tay nó mà nũng nịu
- Thì chị có phản đối đâu. Em thích thì cứ đi
- Hura, chúng ta đến nhà mới của chị Hyo nào!_Rin reo lên rồi nhảy lên chiếc xe BMW do Vicky cầm lái. Bọn hắn cũng lên xe rồi lăn bánh đi theo sau xe Bill. Chiếc xe của nó cứ chạy mãi. 5’ sau chiếc xe của nó chạy vào khu nhà của bọn hắn rồi dừng lại trước nhà bà Ran
- Sao lại đến nhà bà? Chúng ta về nhà thôi!_Nó nói. Chả biết 2 cái đứa nhóc này muốn làm gì nữa
- Chúng ta đâu có đến nhà bà ạ! Chúng ta sống ở đây mà!_Bill bình thản nói
- Cái gì?_Nó, Ran và Jen cùng hét lên. Nói như vậy chẳng phải bọn nó sẽ sống cùng khu với bọn hắn sao
- Vậy nhà chúng ta đâu? Lại là nhà cấp 4 nữa hả?_Jen nhìn xung quanh tìm kiếm căn nhà cấp 4. Nhưng quanh đây toàn là nhà cao tầng không à. Vì đây là khu biệt thự mà.
- Đây ạ_Joe chỉ tay vào căn nhà đối diện nhà bà Ran. Nó và 2 nàng kia liền ngước nhìn căn nhà. Là một căn biệt thự rộng khoảng 200 m2. Tường nhà màu xanh. Căn biệt thự này gồm có hai tầng. Ở bên trái căn biệt thự còn có một hồ bơi nữa. Bên phải là một khuôn viên lớn. Ở giữa khuôn viên là một bộ bàn ghế màu trắng được đặt dưới một cây đại thụ có tán cây khá rộng. Ở đây sao lại không có hoa nhỉ? Chắc nó phải tự tay trồng một vườn hoa mới được
- Không chơi nhà cấp 4 nữa sao?_Nó nhìn căn biệt thự rồi hỏi
- Không ạ. Nhà cấp 4 ở đây xấu quá! Phải chơi cái gì nó đồ sộ và đẹp đẽ tí ạ_Bill tí tởn nói. 2 đứa nhóc này đã dành cả buổi để đi tìm nhà đấy! Một phần vì hai người này cũng muốn ở gần bà và bọn hắn nên mới chọn nhà ở đây chứ trong cái thành phố này, tìm nhà cấp 4 đẹp mắt cũng dễ thôi.
- Vào xem sao?_Ran nói rồi dẫn đầu đoàn tiến vào.
- Mọi người cứ thoải mái mà xem, bọn em đi mua ít đồ về làm tiệc chuyển nhà đây_Bill nói rồi nắm tay cô bạn gái lôi đi. Còn nó thì bị hai nàng kia kéo đi khắp nơi
- Biệt thự ở đây khác hẳn bên Mỹ Hyo nhỉ?_Jen tíu tít hỏi nó
- Ừm._Nó khẽ gật đầu. Quả thật rất khác. Nhìn căn nhà đậm chất phương đông. Nàng Ran của chúng ta lại chạy khắp từ phòng này sang phòng khác. Nhìn nhỏ chẳng khác gì một đứa con nít cả.
- Bọn em thật sự sẽ sống ở đây sao?_Hắn khèo tay nó
- Ừm.
- Tốt quá rồi! Anh có thể an tâm hơn rồi. Lúc trước chả biết em ở đâu nên anh hơi lo_Hắn làm bộ mặt cún con
- Hì, em đảm bảo bọn anh sẽ cắm trụ ở nhà em luôn cho coi
- Điều đó là tất nhiên rồi_Hắn hất mặt
- Được rồi! Em cũng chả biết kết cấu ở đây ra sao nên không phục vụ được gì đâu nha! Cứ ngồi thế mà chơi đi_Nói rồi nó đi một mạch lên lầu. Phòng nó là phòng đầu tiên ngay khi lên cầu thang. Nó mở cánh cửa rồi bước vào. Va li của nó đang ở trên giường. Phải bày soạn mọi thứ nữa! Chán thật, thu vào rồi lại bày ra. Mong cho nó đừng có chuyển nhà nữa không thôi lại phải khổ cái thân. Sau khi sửa soạn xong mọi thứ, nó vơ đại cái quần Jean lưng cao cùng chiếc áo phông trắng rồi bỏ vào nhà tắm. Nó phải ngâm mình trong nước để phủi đi mệt mỏi đã. Sau 30’ nó bước ra. Nó chải lại mái tóc của mình cho thẳng mượt, tết mái tóc trước của mình thành một bím nhỏ rồi dùng kẹp cố định một bên trên đỉnh đầu. Nhìn nó bây giờ thật cá tính. Đôi chân trần trắng trẻo không chút gì che đậy, vòng eo thong thả và khuôn mặt xinh đẹp như tiên nữ giáng trần. Phải nói là ông trời đã rất ưu ái nó, mọi nét đẹp trên thế gian này đều bị nó nắm giữ. Mọi sinh vật tồn tại trên đời này đều phải ganh tị với nó dù đó là vật hữu giác hay vô giác, hữu hình hay vô hình. Nó xỏ đôi dép mang ở nhà vào rồi ung dung bước xuống. Hắn phải chết sững mà nhìn nó, vì nó quá đẹp và cuống hút mà. Mấy anh chàng kia cũng ngỡ ngàng nhưng với họ, họ quan niệm “vợ là trên hết” nên sắc đẹp của nó không thể nào làm lung lay con tim cũng như ý chí của họ được. Nó chỉ đứng hàng thứ 2 trong mắt họ thôi. Nó không quan tâm, nó chỉ cần biết có một người chết mê chết mệt nó là được rồi. Nó chỉ cần ánh mắt và sự quan tâm của một người thôi. Và người đó không ai khác chính là hắn.
- Mấy cô nàng kia đâu rồi?_Nó hỏi
- Ở trong bếp ấy! Các nàng ấy đang nấu ăn_Jun vừa chỉ tay vào bếp vừa nói
- À ừm. Tớ vào giúp họ mà các cậu cũng nên giúp bọn tớ một tay chứ, phải không Rey?_Nó hỏi hắn và hắn vô thức gật đầu
- Vậy các cậu giúp bọn tớ dọn bàn nha! Nhé anh?_Nó lại hỏi hắn. Chị này đang lợi dụng tình cảm nè. Sử dụng Mỹ nhân kế với hắn ý mà. Và hắn lại vô thức trả lời
- Ừ…Ừm_Nó hài lòng mỉm cười rồi đi vào bếp. Nó vừa đi khỏi thì cả bọn xông vào đánh hắn tới tấp. Giờ hắn mới hoàn hồn và ra sức chống trả
- Sao lại đánh tớ?_Hắn vừa nhăn mặt vì đau vừa nói
- Cậu là đồ mê gái. Sao Hyo bảo gì cậu cũng ừ vậy?_Bun vừa đánh hắn vừa nói
- Cô ấy bảo gì?_Câu hỏi của hắn làm bọn người kia sốc toàn tập. Jun cố kiềm nén cơn giận và kể lại cho hắn nghe. Hắn phải thừa nhận là hắn đã chết mê chết mệt nó rồi. Nhưng biết làm sao bây giờ? Hắn không kiềm chế nỗi
- Lỡ hứa rồi thì đành đi làm vậy
- Cậu làm một mình đi. Là cậu hứa mà_Wan hất mặt
- Các cậu nỡ bội bạc thì đừng trách tớ độc ác. Tớ sẽ gọi mấy cô bạn gái của các cậu trừng trị các cậu một lần cho biết mặt_Nói rồi hắn đứng bật dậy và toan bỏ vào bếp nhưng đã bị bọn người kia cản lại. 9 người kia dành tặng cho hắn những ánh mắt yêu thương nhưng hắn chẳng thấy sợ
- Giờ các cậu có làm không?
- Làm_9 người đồng thanh rồi tản ra mỗi người làm một việc. Trong lòng thì không ngừng rủa hắn. Tối hôm đó, cả bọn đã có một buổi tiệc khá hoành tráng. Các bậc phụ huynh của chúng ta cũng được mời sang chơi, có cả ông bà Ran nữa. Kelly và Ken cũng an tâm phần nào vì cô con gái của mình chuyển về sống gần nhà mình. Cô đã không phải lo lắng như trước đây nữa. Bây giờ cô đã có thể gặp nó bất cứ lúc nào. Đó là một điều đáng mừng. Mọi người ai nấy đều rất vui vẻ. Họ chơi đến 11h khuya thì tan rã. Các bậc phụ huynh thì ai về nhà nấy. Ông bà Ran đã về từ sớm rồi. Hai người cũng đã lớn tuổi rồi nên không thể thức khuya được. Chỉ còn bọn hắn và bọn nó thôi. Khung cảnh bây giờ thì khỏi nói. Ai cũng có đôi có cặp, trông rất hạnh phúc. Rin đang ngồi bên cạnh Vicky và nhẹ nhàng đút trái cây cho Vicky ăn. Chàng Vick nhà ta thì cứ há miệng để cho Rin bỏ trái cây vào rồi nhai ngấu nghiến. Cặp thứ nhất là thế. Cặp thứ 2 là cái cặp đang tình tứ không kém, đang ngồi ở bên cạnh cái cặp vừa rồi. Là cặp của Jun và Rika. Hai cái người này đang uống rượu. Nếu uông rượu một cách bình thường thì không nói chi nha! Tình hình là hai người đang móc tay vào nhau mà uống. Có lúc Jun con nốc rượu rồi truyền qua cho Rika bằng cách hô hấp đấy. Bọn nó thấy mà nổi cả da gà da vịt. Tình tứ đến thế là cùng. Cặp tiếp theo là Bun và Sin. Hai người này có vẻ nhẹ nhàng hơn. Chỉ là nắm tay nhau rồi thủ thỉ cái gì đó thôi. Chỉ là cấp độ yếu không đáng nói. Cặp kế tiếp là Jen và Jill. Hai cái người này thì trầm thôi. Chỉ đơn giản là cả hai cùng đeo một tai nghe rồi cùng xem một bộ phim tình cảm trên mạng thôi. Thay vì đi đến rạp thì họ lại xem phim ngay tại nhà ý mà. Kế tiếp là Ran và Wan. Nếu mấy người kia tình tứ bao nhiêu thì hai cái người này lạnh lùng với nhau bấy nhiêu. Hai người này đang đua xe trên mạng, và không biết thế nào mà hai người lại trở thành đối thủ với nhau. Hai người cầm hai cái điện thoại và bắt đầu đua. Cũng chả biết họ đua thế nào mà chốc chốc lại liếc nhau đến nỗi cảnh vật xung quanh và bọn nó cũng muốn cháy chứ nói gì đến 2 kẻ ấy. Lâu lâu lại có những tiếng chí chóe vang lên từ 2 người. Đến cặp kế tiếp, cặp này là Joe và Bill nè. Cô nàng Joe của chúng ta rất thích chăm sóc cho móng tay. Vì thế móng tay của nhỏ lúc nào cũng đẹp và sáng bóng. Và hiện tại trước mặt nhỏ là những dụng cụ cần thiết cho cái công việc chăm sóc tay đó. Nhưng nhỏ không hề động tay vào nha. Người làm việc đó không ai khác chính là chàng Bill của chúng ta. Cậu nhóc đang rất khéo léo và tỉ mỉ sơn móng tay cho Joe. Có vẻ trình độ của cậu nhóc cũng cao lắm đây. Ngón nào ngón nấy đều trông rất đẹp. Chắc ngày nào cũng làm nên trở thành thói quen rồi. (tg phải học hỏi thôi!). Quan sát tiếp nào. Cặp tiếp theo là cặp của Jin và Ryna. Nếy cậu em tình tứ và chơi nổi bao nhiêu thì người anh lại trầm bấy nhiêu. Ai ai cũng biết, Jin thích nhất là đọc sách và cậu ta cũng rất thông mình. Và hiện giờ Jin và Ryna đang chăm chú nhìn vào màn hình laptap. Cả hai đang vắt hết chất xám trong não để giải đáp cho câu hỏi trên mạng. Câu hỏi như thế này. Nếu có hai đường đi, một đường màu trắng và một đường màu đen. Bên đường màu trắng có một con sư tử đứng giữ, bên đường màu đen có một con hổ đứng giữ. Cả hai con đều đang rất đói. Vậy bạn sẽ chọn đường nào trong hai đường để đi? (Các bạn sẽ chọn đường nào? Theo mình chắc mình sẽ kiếm cái cây nào thật cao rồi leo lên đó ngồi cho chắc) Và hai anh chị nhà ta đang đau đầu bức tóc vì câu hỏi ấy đấy. Tiếp theo là cặp của Ren và Sam. Hai anh chị này đang cầm một cuốn truyện tranh hài và cùng đọc. Chị Sam nhảy luôn vào lòng anh Ren mà ngồi đọc truyện. Lâu lâu hai người cùng cười lên một tiếng thật là sảng khoái. Cặp tiếp theo là cặp của Yul và Laysi, hai đứa nhóc này thì đang tập trung đánh cờ vua. Hai người đánh cũng hơn 10 ván rồi. Và kết quả đều là Laysi thắng. Chả biết trình độ của nhóc Yul đến đâu nữa. Chơi dở quá trời! Và cặp cuối cùng chính là cặp của nó và hắn, có lẽ cặp này ít gây chấn động nhất nè. Nó hiện đang ngồi trong lòng hắn, dựa lưng vào ngực hắn, mắt thì chăm chú mà nhìn mấy người kia. Còn hắn thì vòng tay ôm nó thật chặt, tham lam ngửi lấy mùi hương của nó. Trên người nó phảng phất mùi hoa oải hương làm hắn mê mệt. Hắn và nó cứ ngồi như thế mãi một lúc sau, nó ngước mặt lên nhìn hắn
- Anh à, có nên gọi cho bệnh viện tâm thần đến hốt mấy người này đi không? Em thấy không ổn
- Đúng là không ổn. Hay chúng ta cùng chơi một trò chơi đi
- Trò gì?
- Quay chai uống rượu
- Ý hay đấy!_Nó reo lên rồi bọn nó bắt đầu thực hiện. Cả đám tụ tập dưới sàn. Người quay đầu tiên là nó, kẻ trúng chính là Jen. Cô nàng đã phải uống hết ly rượu mà nó rót cho. Nhà nó thì không sợ hết rượu đâu. Nó vừa bảo vệ sĩ ở Devil đưa đến tận mấy thùng mà. Uống đến sáng cũng chưa chắc đã hết đâu. Bọn nó cứ nốc rượu như thế cho đến khi người nào người nấy đều say bí tỉ. Nó là người uống ít nhất nên vẫn còn tỉnh táo. Nó phải nai lưng ra mà đưa các cô gái của chúng ta trở về phòng. Rồi lại phải mang chăn mền ra đắp cho các chàng trai kia. Thật là khổ cho nó mà! Rồi nó lại phải bỏ hơi sức ra mà dọn cái bãi chiến trường do cái bọn đó tạo ra nữa. Chén bát, vỏ rượu, sàn nhà…Có rất nhiều thứ phải làm. Nó khẽ thở dài rồi xắn tay áo lên. Mà khoan, hình như nó quên làm chuyện gì rồi nhỉ? À đúng rồi…Nó đã nhớ ra. Nó tiến về phía hắn, nó khẽ cúi người rồi hôn lên môi hắn một cái thật nhẹ rồi cười tươi
- Ngủ ngon nhé anh yêu!_Nó nhỏ nhẹ nói. Rồi nó đứng lên và bắt tay vào công việc. Nó vừa rời đi thì hắn mở mắt ra rồi nhìn theo bóng lưng nó. Trong mắt hắn ánh lên tia nhìn hạnh phúc. Khi bóng dáng người con gái ấy khuất sau bức tường thì hắn cũng nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ. Còn nó, sau 2 tiếng đồng hồ dọn dẹp thì trở về phòng tắm rửa rồi đánh một giấc tới sáng
Chương 30: Âm Mưu Thâm Độc
Đêm qua nó là người ngủ trễ nhất nhưng sáng hôm nay nó lại là người dậy sớm nhất. Đời nó có cái nghịch lí thế đấy ạ. Nó chuẩn bị bữa sáng xong xuôi rồi ra cái bàn nơi khuôn viên mà ngồi. Bây giờ cũng đã 7h rồi, nó thong thả mở điện thoại ra xem. Chấm đỏ trong màn hình nó đang di chuyển về phía đông. Rồi bỗng nhiên chấm đỏ đó dừng lại tại một vùng khá xa thành phố, phải mất khoảng nửa tiếng đi xe chứ không ít. Nhưng với nó chắc không tới 20’ đâu. Nhưng chỗ đó chẳng phải là bãi đất hoang sao? Ông ta làm gì ở đó
- Chẳng lẽ…_Trong đầu nó thoáng qua một suy nghĩ. Nó chạy thật nhanh về phòng. Nó quơ lấy con dao và cái áo khoác rồi bỏ đi. Vừa xuống dưới thì nó gặp mặt hắn. Hắn giờ mới tỉnh lại, tay thì đang ôm lấy đầu. Nó đang vội nên chỉ buông cho hắn hai câu rồi bỏ đi
- Thức ăn trên bàn đấy! Em có việc nên đi đây!_Hắn chưa kịp ú ớ gì thì nó đã biến mất dạng. Nó đi đâu vậy chứ? Nó lên xe rồi phóng đến cái nơi mà lão đang có mặt. 20’ sau nó đến nơi. Nơi đây là một bãi đất hoang nhưng cây cối cũng tự mọc um tùm. Giữa cái đám cây đó có một căn nhà gỗ mà không ai biết. Lão ta đang ở trong đó cùng với một vài tên áo đen nữa Bên ngoài cũng chẳng có ai canh gác, có vẻ mấy người đó đang bàn chuyện quan trọng lắm, không muốn ai nghe thấy nên mới đuổi bọn vệ sĩ đi. Cũng tốt, nó có thể tự do mà nghe lén. Nó nhẹ nhàng tiến đến chỗ cửa sổ, áp tai vào vách và lén nghe mọi chuyện. Có tiếng nói vang lên
- Mọi sự sao rồi?
- OK. Khi bên Mỹ chập choạng tối, tôi sẽ cho người bắt cóc vợ ông ta và giết ả. Sau đó thì giá họa cho Queen tỷ. Ông ta và Queen tỷ sẽ đấu đá nhau và chúng ta chỉ cần há miệng chờ sung thôi!
- Làm sao ông có thể giá họa cho Queen tỷ chứ!
- Nhờ cái này_Cái gì vậy nhỉ?
- Phi tiêu hình bông tuyết. Làm sao ông có nó
- Năm xưa, tôi đã nhặt được phi tiêu này tại nơi mà chị Linh của tôi đã đổ máu
- Có cái này thì quá tốt rồi! Lão già đó sẽ bị lừa vào tròng thôi! Lão ta yêu vợ lắm!
Mấy tên trong đó cứ mãi bàn kế mà không hề biết kế hoạch của mình đã bị lộ. Nó liền lách vào một bụi rậm và gọi cho ai đó. Một lát sau, nó nhìn vào căn nhà gỗ đó rồi khẽ cười
- Tôi sẽ cho ông biết thế nào là gậy ông đập lưng ông_Nó đã tính toán tất cả và một kế hoạch đã vạch ra trong đầu nó. Nó như nhìn thấy một màu đỏ trước mắt nhưng nó không thể nào ngờ được nó tính thế nào cũng không bằng ông trời. Nó không hề nhận ra một điều rằng nó đóng vai trò rất quan trọng trong kế hoạch của nó. Nếu nó vắng mặt, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Và ông trời đã không thương nó rồi. Nó vừa quay lưng bước đi thì đụng ngay mặt cái kẻ không còn xa lạ gì với nó nữa. Là Duy Khang
- Hyo! Sao cậu lại ở đây?
Nó chưa kịp trả lời thì cánh cửa gỗ mở ra. Lão Phạm trừng mắt nhìn nó. Lão liền hô hoán lên để đám vệ sĩ biết mà quay lại. Kì này thì nó khó mà thoát rồi. Nó là phận liễu yếu đào tơ nhưng nó không hề yếu đâu nhá! Nó liền nhào vào mà đánh bọn người kia, đánh tới tấp. Từng tên lần lượt ngã xuống. Mắt nó rực lên một màu đỏ của máu. “Đoàng” Âm thanh khô khốc vang lên. Nòng súng trên tay lão Phạm bốc khói. Nó nhận ra viên đạn đang bay về phía mình nên nhanh chóng lách người. Viên đạn bay sượt qua tay nó làm tay nó bật máu. Nó khẽ nhăn mặt ôm tay. Cái đám người kia nhân lúc đó cũng bay vào mà đánh nó. Nó đánh trả lại nhưng cuối cùng cũng đành chịu thua. Nó đang bị thương lại còn bị mất thế, khó mà xoay xở tình huống được. Nếu lão ta không chơi xấu như thế thì có lẽ nó đã không thua như vậy. Người cầm đầu Killers không phải là hạng thường đâu. Nếu đường đường chính chính mà đấu thì cái bọn này không thấm gì với nó đâu, ngay cả lúc nó đang bị thương cũng thế
- Hôhô, Con nhỏ này sao lại vác mặt đến đây? Cô đã nghe lén được gì?_Ông ta nâng cằm nó hỏi. Nó tức giận phun cho ông ta một bãi nước miếng
- Bẩn thỉu, đừng đụng vào tôi. Quân đánh lén
- Hừ_ “Chát” Ông ta vung tay tát nó. Máu từ miệng nó chảy ra_Đem con nhỏ này nhốt vào trong rồi gọi bé Mai tới. Để nó cho con nhỏ này một bài học
Một tên áo đen lập tức vâng một tiếng rồi đem nó trói lại và ném vào trong căn nhà gỗ đó. Tên Khang đau xót nhìn theo nó. Trong khi nó đang bị bắt như thế thì bọn hắn vẫn đang nhàn nhạt mà dùng cơm, chẳng hay biết gì. Rồi chuyện gì sẽ xảy ra đây?
Chương 31: Sao Anh Lại Làm Vậy?
Trưa hôm ấy, bọn hắn vẫn không thấy nó về nên rất lo. Điện thoại thì chỉ nhận được tiếng nói lảnh lót của cô nhân viên tổng đài. Cả bọn bắt đầu nháo nhào đi tìm nó. Một chút manh mối cũng không có, biết tìm nó ở đâu bây giờ? Ở Việt Nam thì vậy còn ở Mỹ thì sao?
Xác mẹ Jen vừa được tìm thấy. Trên thi thể của bà còn lưu lại cái phi tiêu hình bông tuyết nữa. Ba Jen sau khi nhớ ra cái phi tiêu đó là của ai liền lập tức cho tập hợp lực lượng và bay về VN để trả thù cho vợ. Nick và Jane dù biết rõ đó là ai nhưng cũng không nói ra. Nếu nói ra ba Jen sẽ vì nó mà dừng cuộc chiến này mất. Họ không muốn mẹ họ ra đi oan ức như vậy. Jen và các bạn không hề biết gì về cuộc chiến này. Họ đang dốc sức đi tìm nó. Vậy là sắp diễn ra cuộc đại chiến rồi và người duy nhất ngăn cản được cuộc đại chiến này chỉ có nó mà thôi nhưng giờ nó lại bị bắt thì làm sao mà ngăn cản cơ chứ? Liệu ba mẹ nó và ba nuôi nó có chém giết nhau không? Dù ai trong số họ ra đi thì người đau khổ nhất cũng là nó mà thôi!
Quay lại với nó nha. Trong cái căn nhà gỗ đó
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian